Một ngày dường như là chưa đủ để thấm hết vẻ đẹp Hương Sơn, ai ai cũng muốn được chìm đắm thêm trong không gian êm ả, thanh bình này để xua tan mọi mệt mỏi, căng thẳng trong cuộc sống thường nhật.
Nhiều lần được cô bạn cùng phòng rủ rê đi chụp ảnh hoa súng ở suối Yến, chùa Hương (Hà Nội) nhưng cứ lần chần mãi vì tôi đã đến chùa Hương khá nhiều lần rồi. Cuối tuần vừa rồi cô bạn lại giục: “Đi thôi không hết mùa thì lại ngồi đấy mà tiếc”, thế là quyết tâm lên đường. Quả thật, nếu không đi với bạn tôi ngày hôm đó, tôi sẽ ngồi nhìn ảnh của các bạn mà tiếc hùi hụi cho xem.
Chuyến đi của chúng tôi bắt đầu từ tờ mờ sáng. Do phải thức dậy sớm nên mọi người trong đoàn khá uể oải. Xe lăn bánh khoảng hơn 1 giờ đồng hồ thì tới nơi. Khi đó, trời cũng vừa hửng sáng. Trước mắt chúng tôi là một khung cảnh không ồn ào, tấp nập xe cộ mà đượm vẻ yên bình của một phiên chợ nơi thôn quê…
Lúc này, mọi người dường như đều đã tỉnh táo hẳn, chúng tôi săm sắn theo chân HDV xuống thuyền ở bến Đục vào thắp hương, khấn lễ, cầu mong bình an, may mắn…trong đền Trình. Đây là ngôi đền nhỏ nằm ngay bên bìa phải của dòng Suối Yến cách bến đò khoảng 500m. Trải qua nhiều sự thay đổi theo thời gian, đền Trình ngày nay được xây dựng theo kiểu chữ “Tam” (hậu cung – đại bái – tiền đường) theo nghệ thuật kiến trúc thời Lê ở Việt Nam. Các bức cốn đầu dư đựơc nghệ nhân đục trạm tứ linh tứ quí rất tinh xảo; bên ngoài các góc đao cách điệu rồng quài lá lật. Ngoài sân Đền có tượng võ sĩ, voi chầu bằng đá tạo nên vẻ tôn nghiêm phảng phất chốn cung đình.
Sau đó, cả đoàn trở lại đò, tiếp tục khám phá suối Yến thơ mộng.
Quả thật, tôi đã đến chùa Hương 3-5 lần gì đó trước đó nhưng cảm giác của ngày hôm ấy thật khác. Chùa Hương không phải mùa lễ hội nên không hề có cảnh tấp nập thuyền đò, người chen chúc người. Thay vào đó, chỉ có vài ba thuyền lãng đãng trên suối. Cảm giác bồng bềnh trên dòng nước trong veo, xanh thẳm khiến tôi có đôi chút thổn thức, bất chợt tôi cứ nhớ và lẩm nhẩm lời bài hát quen thuộc:
“Hôm qua em đi chùa Hương,
Hoa cỏ còn mờ hơi sương…”
Lần này, tôi mới có cơ hội được thưởng ngoạn trọn vẹn cảnh đẹp của vùng đất Hương Sơn. Tất cả được bao phủ bởi màu xanh yên bình: màu xanh của nước, của những rặng cây, dãy núi hai bên bờ suối và cả cái xanh trong vời vợi của bầu trời. Thật không ngoa khi ví von cảnh sắc ấy với một bức tranh thủy mặc hữu tình hay phim trường của một bộ phim cổ trang nào đó.
Đoạn giữa dòng, tại những nhánh nhỏ của suối Yến bắt đầu xuất hiện những vòm lá tròn, xanh mượt, những bông súng hồng thắm đang bung nở, căng mượt sức sống. Vì thời điểm này, hoa đã bước vào giai đoạn cuối mùa (cuối tháng 11) nên không quá nhiều nhưng cũng đủ dệt nên một tấm thảm mượt mà, rực rỡ trên dòng chảy suối Yến hiền hòa. Xen kẽ đó là những chiếc cầu tre nhỏ. Và không để lỡ phút giây này, đoàn chúng tôi bắt đầu chụp lại những khoảnh khắc đẹp! Sáng sớm, ánh nắng cuối thu đầu đông hơi hửng nhẹ, làn nước xanh mát, hoa rộ hồng, chỉ cần thêm một tà áo dài nhẹ nhàng là chúng tôi đã có vô số bức ảnh đẹp ấn tượng.
Mải mê đắm chìm trong cảnh sắc ấy đến gần trưa, nắng bắt đầu lên chói chang hơn, hoa súng cụp lại, chúng tôi cũng đã thấm mệt. Lúc này chúng tôi lại tiếp tục lên thuyền di chuyển đến chùa Thiên Trù, một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng nơi đất Phật.
Trên đường đi, tất cả mọi người vẫn không ngừng xuýt xoa, trầm trồ ca ngợi vẻ đẹp của hoa súng cũng như cảnh sắc chùa Hương. Sau 2km đường suối chúng tôi lên tới nơi, đoàn nghỉ ngơi ăn uống một chút rồi tranh thủ lên lễ Phật tại chùa Thiên Trù. Giữa núi rừng Hương Sơn, Thiên Trù hiện lên như một tòa lâu đài nguy nga, lộng lẫy, có lối kiến trúc độc đáo.
Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ tiếp tục leo thang bộ hoặc đi cáp treo lên thăm động Hương Tích – nơi được mệnh danh là Động đẹp nhất trời Nam. Đáng tiếc là trời chuyển gió đột ngột, cơn mưa ập đến nên kế hoạch có chút thay đổi. Chúng tôi quay trở lại đò để trở về Hà Nội.
Một lần nữa, chúng tôi lại được thả hồn theo làn nước trong veo, theo cảnh sắc núi non yên bình. Đến đoạn bến Đục, có làn khói lam chiều tỏa ra từ những ngôi nhà nhỏ cạnh suối,có lẽ phải dùng từ “phiêu” để miêu tả hết được vẻ đẹp của cảnh tượng này.
Đò đến bến, chúng tôi phải rời đi mà trong lòng quyến luyến mãi không thôi. Một ngày dường như là chưa đủ để thấm hết vẻ đẹp Hương Sơn, ai ai cũng muốn được chìm đắm thêm trong không gian êm ả, thanh bình này để xua tan mọi mệt mỏi, căng thẳng trong cuộc sống thường nhật.
(Hương Sơn, ngày 18/11/2019)